Thứ Ba, 1 tháng 9, 2015

HỘ PHÁP



HỘ PHÁP (THE PROTECTOR)
 H. E. Shenphen Rinpoche

Một giáo huấn được giảng bởi His Eminence Shenphen Dawa Rinpoche
Tại  Los Angeles, California
Tháng 9, 1988

XIN GIỮ BÍ MẬT – CHỈ NHỮNG NGƯỜI CÓ CHÚ TÂM TỚI GIÁO PHÁP MỚI NÊN ĐỌC

Hộ Pháp đầu tiên tôi sẽ nói đến, đó là Shenpa. Shenpa rất quan trọng đối với tái sanh cấp tốc của Đức Trưởng Dòng, bởi vì Ngài là người bảo hộ chính của dòng truyền Nyingma. Shenpa là người bảo vệ chính tất cả các thực hành của chúng ta: Troma, Phurba, vân vân. Ngài là một trong những Hộ Pháp được tiên tri mà Đức Guru Rinpoche giao phó cho [gìn giữ] các giáo huấn Bảo Tạng, và về cơ bản thì Ngài kiểm soát hầu hết các giáo huấn Bảo Tạng. 

Điều lý thú về Shenpa đó là cha tôi đã gặp ông ta nhiều lần. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe một tình tiết [câu chuyện].

Thường thì, Shenpa đã có mối liên hệ mật thiết với cha tôi mọi lúc, và phục vụ, hầu hạ thực sự cho cha tôi. Rất khó khăn mà chúng tôi thậm chí chỉ để nhìn khuôn mặt của Shenpa, bởi vì Ngài rất phẫn nộ, và Ngài đã không hiện ra (cho người khác thấy) khuôn mặt của Ngài dễ dàng như những vị Hộ Pháp khác. Shenpa rất bảo thủ, dè dặt. Hơn nữa, thật không dễ gì để yêu cầu Shenpa làm việc gì đó, nhưng Ngài có thể thể hiện điều đó đối với đích thân Rinpoche. 

Shenpa chính là vị mà mang bố và mẹ tôi đến với nhau. Shenpa đã đi đến đích thân cha của mẹ tôi (ông ngoại – ND). Ông ngoại tôi là một chỉ huy quân đội tên là Shig Go Tey. Ông đã cai quản một tỉnh cũng gọi là Shig Go Tey, tỉnh ấy rất rộng lớn. Ông ngoại tôi còn là cố vấn nội các dành riêng cho Đức Dalai Lama đời thứ 13. Ông là một nhà quý tộc, nhưng đồng thời ông cũng là một vị Tertön phụ (vị khai Bảo Tạng không chính thức – ND), và đã nối kết với các giáo huấn của Guru Rinpoche. Ông luôn luôn muốn mang theo một cây dao phurba trong chuba của mình.

Một lần nọ, ông ngoại tôi khi đang tìm kiếm một bản văn quan trọng trong vùng Lhasa, khi ấy Shenpa đã hiện ra với đích thân ông. Ngài nói với ông rằng văn bản đó có thể được tìm thấy với Dudjom Rinpoche, và người này đang ở Lhasa vào thời điểm đó. Ông ngoại tôi lúc ấy chưa từng nghe qua danh tiếng của Dudjom Rinpoche. Shenpa đã nói với ông về nơi chốn mà Dudjom Rinpoche đang dừng lại nghỉ ngơi, và nói thêm: “Hãy gửi con gái của ông đi thỉnh cầu bản văn”. Trước khi Ngài rời đi, Ngài còn nói với ông, “Ta có một món quà cho ông”. Rồi Ngài đưa cho ông một cây cung và mũi tên, sau đó, đi ra khỏi căn phòng và biến mất.

Ông tôi đã kịp ngắt lời và nói với Shenpa rằng, Ngài quên mất là Ngài đang ở bên trong phòng ngủ của ông, nơi chốn này cấm mọi người đi vào. Các căn phòng ngủ được xây dựng theo cùng một cách là bên trong phòng thì là khu vực riêng tư cá nhân, và chỗ bên ngoài phòng ngủ là nơi mà người hầu canh gác, nên bên trong phòng ngủ không ai vào được. Lập tức ngay sau khi Shenpa rời đi, ông nhận ra rằng, không có lối đi nào để người này đi vào trong phòng, và ông chợt suy nghĩ, “Người này làm như thế nào mà đi vào bên trong phòng ngủ của mình được?” Ông tôi đã vội vàng đi ra chỗ những người hầu canh gác và để hỏi họ về người mà đưa cho ông cung và mũi tên đi đâu rồi. Nhóm người hầu đáp, không có người nào như thế, rằng họ đã canh gác ở đấy toàn bộ thời gian và đã không cho bất cứ ai đi vào. Đêm đó ông tôi đã có dấu hiệu rất tích cực, rằng ông mong muốn gặp được Dudjom Rinpoche và thọ nhận Giáo Pháp từ Ngài.

Trong cùng đêm ấy, Shenpa đã đi đến với Dudjom Rinpoche và nói với Ngài, “Tôi sắp tìm được phối ngẫu cho Ngài, do đó sáng mai, hãy cho phép bất cứ ai đến gặp Ngài. Đặt lên bàn một cúng phẩm cát tường, và ngày mai một người sẽ đến, người đó sẽ là vợ tương lai của Ngài.”

Hầu hết người hầu cậu của Dudjom Rinpoche vào thời điểm đó đều là tu sĩ, thế rồi ngày kế tiếp Rinpoche nói với họ, “Nếu bất cứ ai đến đây ngày hôm nay, sẽ không có vấn đề gì dù họ là ai, tôi muốn gặp họ. Một phụ nữ sẽ đến để gặp tôi và đừng cản đường cô ấy, hãy cho cô ta đến gặp tôi.” Sau nữa, ngày đó Rinpoche đã gặp mẹ tôi.

Tiếp sau đó, Dudjom Rinpoche đi đến nhà mẹ tôi và đề cập với ông tôi chuyện của mẹ tôi. Đó là lúc mà ông tôi đưa cho Rinpoche xem món quà của Shenpa đã tặng cho ông, bởi vì ông cảm thấy rằng, người đưa những vật này cho ông là một vị Hộ Pháp. Rinpoche đã xác nhận rằng cung và mũi tên này chính là cung và mũi tên mà Ngài đã để chúng ở tu viện của Ngài và những thứ đó chỉ dành cho Hộ Pháp. Shenpa đã lấy cung và mũi tên, bằng tất cả mọi cách để đến Lhasa và đưa cho ông tôi. Ông tôi sau đó đã trở thành học trò của Rinpoche. 

Shenpa là một chúng sinh trí tuệ với sự chứng ngộ rất cao. Tên của tôi, “Shenpen”, nghĩa là “người có lòng tốt đến tha nhân”, nhưng “Shenpa” có nghĩa là “thợ săn” – Ngài săn lùng đời sống của nhân loại.

Lý do chúng ta cầu khẩn đến Shenpa, bởi vì Ngài có mối liên hệ thân thiết với Rinpoche. Shenpa đem đến cho sự ban phước phi thường và sự bảo vệ cho những tu sinh mà họ đang nhập thất, cùng tất cả hành giả dòng truyền Tersar. Shenpa đã thệ nguyện rằng Ngài sẽ tiếp tục làm lợi ích cho chúng sinh đến tận lúc mà Đức Phật tiếp theo sanh ra đời để cho dòng truyền Tersar, mà sự bảo hộ và ban phước của nó sẽ không bị mất đi. Vì vậy, đây là một dự đoán trực tiếp và tiên tri của Shenpa.

Shenpa đã đến với cha tôi rất nhiều lần giống như việc giúp cha tôi lần này. Một lần nọ, khi Rinpoche đang du hành từ vùng này đến vùng kia của Tây Tạng – đây là một việc làm nguy hiểm, vì lúc ấy băng đảng cướp bóc có ở khắp mọi nơi – Ngài đã không có được chỗ trú mà Ngài mong muốn, khi màn đêm buông xuống. Cha , mẹ tôi, và ba hay bốn người hầu cận, đó là tất cả thành viên của một nhóm, bị kẹt trên một ngọn đồi. Bất thình lình họ nhìn lên phía trên đồi và thấy 30 hoặc 40 tên cướp.

Mẹ tôi đã rất lo sợ. Do không nhìn thấy những người du hành nào khác, và bà nghĩ rằng nhóm của bà sẽ bị cướp tất cả và bị giết bởi những tên cướp này. Bởi vì bọn cướp thì chúng sẽ làm những điều đó. Họ hoàn toàn tuyệt vọng. Bọn cướp vừa la thét, làm ra mọi thứ ồn ào và đang đi xuống núi, một cách bất thình lình, không biết từ đâu ra, một băng cướp khác gồm 30 – 40 người cỡi ngựa xuất hiện và bắt đầu đi lên từ khe núi bên dưới, mang súng và cung tên. Những tên cướp đi xuống từ phía trên đã hoảng sợ và rút lui vì băng cướp mới đến kia đông hơn. 

Nhóm cỡi ngựa đi đến từ bên dưới, sau đó, đi lên đến Rinpoche, và vị thủ lĩnh của băng cướp rời khỏi ngựa của ông ta và đến hỏi Ngài, “Oh ho, ông đang du hành đi đâu vậy?” Rinpoche trả lời, “Tôi đang du hành đến Lhasa. Còn ông đang đi đâu vậy?” Ông ta đáp lời, “Làng kế bên”. Rinpoche cảm ơn ông ta vì đã đến rất đúng lúc. Vị thủ lĩnh hỏi Ngài, “Ông là ai?” Rinpoche đáp, “Oh, tôi là một Liên Hoa Đạo Sư (Padma Guru), tôi đã được xác nhận là Liên Hoa Đạo Sư (Pedma Guru). Tôi tên là Dudjom Rinpoche.” Tiếp đó thủ lĩnh nói, “Tôi đã nghe nhiều về Ngài. Có phải Ngài là tái sanh của Tertön Gillay không?” Rinpoche nói,”Đúng vậy, tôi đã được công nhận như thế.” Thế là ngay lập tức vị thủ lĩnh đảnh lễ Rinpoche. Rinpoche hỏi ông ta, “Ta có biết ông hay không vậy?” Vị thủ lĩnh đáp, “Vâng, Ngài biết tôi, nhưng không quan trọng việc Ngài có nhớ ra tôi ngay lúc này hay không, nhưng mà Ngài biết tôi.” Người đó là Shenpa.

Sau đêm đó, lúc 3 giờ sáng, Rinpoche có một giấc mơ. Shenpa đã hiện ra với Ngài và nói, “Tôi đến để hầu hạ Ngài. Hãy tha thứ cho tôi nếu tôi có lừa dối Ngài. Đó không phải là chủ ý của tôi. Ngài đang du hành trong chốn hiểm nguy, thế là tôi đến để hầu hạ Ngài. Ngài đã truyền lệnh cho tôi nhiều lần để đến những lúc cần thiết”. Sáng hôm sau, khi Rinpoche thức dậy, Ngài đã thực hiện buổi cúng dường rất tỉ mỉ, công phu đến chư Hộ Pháp để tạ ơn chư vị vì đã đuổi giúp bọn cướp đi mất. 

Bấy giờ Ngài đã có thể hoàn tất cuộc hành trình của mình một cách an toàn. Vị thủ lĩnh, hoặc Shenpa, đã có cái nhìn thân thuộc đối với Rinpoche. Ngài cảm nhận rằng Ngài đã nhìn thấy ông ta trước đây, nhưng Ngài không thể nhớ ra đã gặp ở đâu. Ông ta đã cải trang hoàn toàn như một tên cướp, nhưng khi Rinpoche nhìn đôi chân của ông ta, Ngài thấy ông ta đi chân trần. Người dân không cỡi ngựa với chân trần, nhưng mà điều đó xảy ra với Rinpoche, về sau, đó trở thành một dấu chỉ tinh tế của một Hộ Pháp. 

Shenpa cũng hầu hạ phục vụ cho học trò của Rinpoche. Một lần nọ một người học trò nhập thất mùa đông ở Kongbo, và người học trò này đã bị cách ly bởi tuyết và đang dần dần chết đói. Ngay trước thất của vị này, ai đó kéo đến và đặt ở đó xác một con hươu đã chết. Người học trò đang hành thiền bên trong, khi ấy, nghe tiếng nói từ Ngài, “Tôi đã mang cho ông thực phẩm ở dưới đó. Hãy ăn nó đi.” Khi anh ta đi ra bên ngoài và nhìn xem, anh ta thấy con hươu chết và mang nó vào bên trong, anh ta đã có thể nhập thất tiếp 3 tháng nữa. Sau đó, Shenpa đã nói với Rinpoche, “Một trong các học trò của Ngài đang chết dần, vì thế nên tôi đã đem đến cho anh ta thịt hươu”.

Hoạt động của Hộ Pháp thật đáng kinh ngạc. Hộ Pháp là chúng sinh trí tuệ mà họ có thể giúp bạn đạt đến chứng ngộ. Không cần phải nói, những Hộ Pháp khác, giống như Trod Gyel Harmo, Tseringma, và những Hộ Pháp nam và Hộ Pháp nữ khác bảo vệ cho dòng truyền thừa, nhưng Shenpa là Hộ Pháp chính của truyền thừa Dudjom Tersar. Khi Dudjom Lingpa khám phá ra vài Terma, Shenpa đã ở đó để giúp đỡ Ngài, lấy Terma từ đá. Shenpa đã cam kết với dòng truyền thừa Dudjom và bất cứ ai thực hành trong dòng truyền thừa. Nếu một hành giả kêu gọi tới Ngài, Ngài sẽ hiện diện ở đó để đáp lời. Điều này không có nghĩa là Ngài sẽ đáp lại tất cả những thứ nhỏ nhặt chi li, nhưng nếu là nhu cầu rất quan trọng, Ngài sẽ hiện diện ở đó. Do đó, thực hành về Shenpa là điều quan trọng. 

Tiếp nữa, cùng với thực hành này, bạn có thể thêm vào một thực hành nữa. Bắt đầu với: Kung Jo!  Kung Tu Zang Mo Ying Gee Yum. Đây là bài nguyện đến Mamo Ekadzati, Dorje Legpa và Ralchigma. Đôi khi, nếu bạn thực hành Dam Cheen Chi Tor, thì bạn có thể chỉ trì tụng Ma Za Dor Sum. Điều đó sẽ rất tuyệt!

Nếu bạn thực hiện cúng dường Hộ Pháp, và thực hành pháp tu Hộ Pháp như Ma Za Dor Sum hoặc pháp tu Shenpa, điều quan trọng là biết được đã đếm bao nhiêu lần lặp lại của bạn (túc số). Bạn không thể chỉ đọc tụng hai hay ba lần và từ bỏ việc đó ngay. Không may mắn, chúng ta đã không bao giờ thực hành một cách sâu sắc pháp tu Hộ Pháp cùng nhau. Khi tôi thực hành, nếu tôi có thời gian, đôi khi tôi sẽ trì tụng 1 chuỗi, nhưng không thể ít hơn 21 biến. Điều này rất quan trọng để cầu khấn đến họ. 

Hộ Pháp thực sự là như thế nào, đó là tự tin của chúng ta. Họ truyền sức mạnh cho sự tự tin chúng ta, có thể mở rộng ra và giúp đỡ tha nhân. Trong thực tế, nếu chúng ta thiếu tự tin, Hộ Pháp có cách thức giao tiếp tinh tế với chúng ta để mang sự tự tin trở lại. Sự tự tin là cách thức đúng đắn của sự tôn trọng giáo huấn, cách thức đúng đắn của việc làm lợi lạc chúng sinh. Đó là sự tự tin, nó sẽ mang đến trong chúng ta. 

Trong thực tế, Hộ Pháp là cách liên lạc tinh tế của chư Phật trong cõi Báo Thân, trong cõi ấy chúng ta đã phát triễn sự nhận thức tốt nhờ họ, do đó nếu bạn nhìn thấy hình tướng của Hộ Pháp, bạn cũng đã thấy hình tướng của chư Phật trong cõi Pháp Thân. Chư Hộ Pháp là sự liên lạc tinh tế ở giữa hai cấp độ này.

Chư Hộ Pháp sẽ biểu lộ trong cách thông thường bởi vì sự hiểu biết của chúng ta là bình thường, nhưng khi chúng ta tịnh hóa nhận thức, họ sẽ biểu lộ trong cách phi thường. Điều đó phụ thuộc vào nhận thức của chúng ta. Chư Hộ Pháp là sự liên lạc thực sự của thân vi tế, và thông qua họ chúng ta có thể kinh nghiệm thân vi tế với cách mà chúng ta chưa từng kinh qua trước đây. Thông qua Hộ Pháp, chúng ta có thể kinh nghiệm thân vi tế một cách tức thì trong hoàn cảnh hằng ngày của chúng ta. Do đó, hai thực hành này, Shenpa và Ma Za Dor Sum, là quan trọng.

Hộ Pháp thứ ba không bắt buộc, và đây là Hộ Pháp nữ của tôi, Kong Jhyo. Khi tôi còn trẻ Bà đã nhiều lần cứu tôi thoát chết. Tôi đã rất nghịch ngợm khi tôi còn trẻ, và tôi đã đem đến nhiều rắc rối cho cha mẹ tôi. Bà Hộ Pháp của tôi, Kongsen Denma, đến với tôi nhiều lần và đã cứu tôi. Tôi đã nhìn thấy Bà nhiều lần từ lúc trẻ thơ cho đến khi trưởng thành, và bất cứ khi nào tôi có chuyện rắc rối, Bà luôn đến gần. Rinpoche, cha tôi, đã luôn nói rằng: “Đừng quên làm an dịu Bà ấy, và đừng quên việc luôn cúng dường tới Bà”. Nhưng bất chấp điều đó, tôi đã luôn để tâm trí với chư Hộ Pháp như là Shenpa. Không hiểu sao, tôi chẳng bao giờ nghĩ đến Bà trong thực hành của tôi. Chỉ gần đây thôi, mọi thứ đã chỉ ra rằng Bà là người thực sự mà tôi cần phải quan tâm đến, do đó tôi đã quan tâm hơn đến việc thực hành pháp tu của Bà. Bà là Thiên Nữ đỡ đầu của tôi. Tôi sanh ở Kongbo, và Bà trở thành Hộ Pháp nữ của tôi.

Vì thế thực hành này không bắt buộc. Nếu bạn thực hiện pháp tu đó, Bà ta sẽ tạo hoàn cảnh thuận lợi hơn để tôi có thể đến và giúp đỡ tất cả các bạn trọn vẹn hơn. Thậm chí, Bà sẽ tạo một hoàn cảnh mà các bạn sẽ tìm ra thời gian để thực hành thật tốt.

Bạn có pháp tu này, bắt đầu với Kay Sha Shu Pa Ja Jung Pa Zon Zhu Sho Shu Kay Su Yidam – Tum Mo Che. Tôi sẽ truyền cho các bạn tất cả khẩu truyền ngay lập tức, do đó các bạn sẽ có nó.

Thông thường, khi bạn thực hiện một Tsog Puja (Cúng Tsok) hoặc một pháp tu Hộ Pháp theo nhóm, sẽ tốt đẹp khi thực hành pháp tu Kongsen Denma này. Đấy không phải là những thứ mà bạn làm hàng ngày. Nó sẽ tốt khi thực hành chung trong 1 nhóm. Như tôi đã nói, trong chính kinh nghiệm của tôi, Bà đã thực sự đến và giúp đỡ tôi rất nhiều lần.

Theo cách thông thường, ở chừng mực như thực hành hằng ngày của các bạn, nếu bạn đã nhận quán đảnh Hộ Pháp, điều đó giúp ích cho thực hành. Vì sao? Bởi vì nó mở ra cho bạn sự tự tin. Ngoài ra, sự tự tin của bạn sẽ được khai mở khi bạn có thể liên hệ được thân trí tuệ Báo Thân của chư Bổn Tôn. Những Hộ Pháp này là những Hộ Pháp của Pháp Thân Chư Phật mà thuộc về lĩnh vực hoạt động – không phải trong tầng sâu của hành thiền. 

Chư Hộ Pháp sẵn sàng thị hiện hình tướng siêu phàm của họ cho bạn, và sẽ thị hiện điều đó cho bạn theo cách mà bạn có thể liên hệ, nhưng họ vẫn ẩn phía sau bởi vì các bạn chưa đủ tinh tế, và chúng ta không nhận ra điều đó, và chúng ta cũng không đủ sức để gọi họ đến. Nhưng bằng cách nào đó, trong thời điểm cần thiết, chư Hộ Pháp này sẽ đến và giúp đỡ.

Trong dòng truyền Nyingma, và trong toàn bộ Phật Giáo, một trong những điều phức tạp để lý giải đó là Hộ Pháp. Lý do của điều này là vì chúng ta phải được nói dựa trên cấp độ nhận thức của cá nhân chúng ta; nói cách khác, nó trở thành một sự sáng tạo lo lớn rất rất tinh vi phức tạp. Sự giải thích có thể còn rất khó khăn và kinh khủng, bởi vì Hộ Pháp phát xuất từ hơi máu của chúng ta. Có rất nhiều cấp độ của Hộ Pháp: những vị Pala ở địa phương, chư Hộ Pháp, chư Hộ Pháp trí tuệ, đó là toàn bộ hệ thống cấp bậc của chư Hộ Pháp. Nó giống như một thể chế chính phủ toàn diện của chư Hộ Pháp.

Nếu bạn hiểu pháp tu Hộ Pháp, bạn hiểu sự hoạt động của tâm chư Phật. Chư Hộ Pháp là năng lực hoạt động chính yếu của tất cả chư Phật, bởi vì họ liên hệ với tiến trình tâm của chúng ta. Nếu đó là kẻ thù, thì cái gì là kẻ thù? Chúng ta nên làm thế nào để nhìn ra khẻ thù? Nếu đó là những thứ gây hại chúng ta, làm thế nào để chúng ta đánh bại chúng?

Thật quan trọng để thực hành pháp tu Hộ Pháp lúc bắt đầu và kết thúc mỗi quán đảnh, và nếu bạn đang nhập thất, bạn cũng phải bắt đầu và kết thúc bằng pháp tu Hộ Pháp. Không có lần nào mà bạn có thể  xua đuổi những chúng sinh trí tuệ như thế này.

Quán đảnh Hộ Pháp được gọi là “Tsogmay Tsogthig” nó có nghĩa là “quán đảnh ban cho các bạn sinh lực của chư Hộ Pháp”. Một khi bạn đã nhận quán đảnh, bạn phải hành trì hằng ngày hoặc họ sẽ làm tổn hại cho bạn. Đó là cam kết, một giao ước rất nghiêm túc. Quán đảnh này sẽ giải thích chính xác Hộ Pháp là như thế nào, và làm thế nào họ ngự trong cơ thể và tiếp sinh lực cho các bạn.

Một pháp tu Hộ Pháp nói chung thì các bạn có thể thực hành cùng 1 nhóm, ngay cả, nếu bạn chưa  nhận quán đảnh, là Tsomig Tsogthig. Đó là một khẩu truyền đặc biệt mà tôi không nghĩ rằng đang ban ra, trừ khi bạn là một tái sanh (tulku) hoặc thực sự cam kết dành cuộc đời còn lại của bạn cho thực hành. Đây là một sự trao truyền rất khó khăn và đầy nguy hiểm để ban cho, và đòi hỏi có giới nguyện (samaya) rất nặng.

Cho nên, những điều nói trên, là 3 pháp tu Hộ Pháp mà tôi đã giới thiệu: Shenpa, bộ ba Bổn Tôn và Kongsen Denma. Sau đó, nếu là chư Hộ Pháp khác mà bạn ước muốn tu kèm vào, thì bạn cứ tu thêm vào với họ, nhưng bộ ba này là những Hộ Pháp gốc trong thực hành của bạn.

Thực hành "Dam Chen Chi Tor" bao hàm toàn bộ tầm quan trọng của chư Hộ Pháp, và cũng là bài cầu nguyện Hộ Pháp trọn vẹn đến tất cả dòng truyền thừa. Dam Chen Chi Tor thì quá đầy đủ để mỗi lần bạn hoàn tất thực hành ấy, bạn đã viên mãn trọn vẹn giới nguyện (samaya) với tất cả dòng truyền thừa. Tất cả chư Hộ Pháp của tất cả thực hành đến từ đó. Chỉ cần một lần bạn thực hành điều này, bạn có thể đi đến các bài cầu nguyện Hộ Pháp khác để bày tỏ sự kính trọng đặc biệt đến từng vị Hộ Pháp.

Bất cứ khi nào bạn đổ chất lỏng là 1 cúng phẩm đến Hộ Pháp, bạn phải đeo khăn che miệng, do đó, bạn không thổi hơi thở vào chư Hộ Pháp. Điều mà liên quan đến chư Hộ Pháp là, họ là chư Phật trí tuệ rất kỷ luật. Họ sẽ không chấp nhận bất cứ lỗi lầm nào của bạn. Họ sẽ trừng phạt bạn. Ví dụ, nếu bạn thổi vào những vật mà bạn đang đổ ra, họ sẽ tát lại bạn, và cùng 1 cách, nếu hành trì của bạn được thực hiện một cách chính xác và tốt, bạn sẽ có một phản ứng tích cực trở lại, ngay lập tức.

Cúng dường rượu màu đỏ đến chư Hộ Pháp thì tốt, nhưng cúng phẩm tốt nhất là rượu Whiskey. Whiskey đắt tiền, nhưng khi bạn thực hiện một cúng dường đến chư Hộ Pháp, và chư Phật trí tuệ, bạn không muốn chọn những thứ rẻ tiền, bạn nên nghĩ đến cúng dường những thứ tốt. Nếu bạn không có đủ khả năng với whiskey, thì hạ xuống lựa chọn rượu, và nếu bạn không đủ khả năng với rượu, thì cúng dường trà, nếu bạn không đủ khả năng với trà, tôi có thể nói cái gì đây?

Cùng với chất lỏng mà bạn cúng dường trong cốc Hộ Pháp, bạn nên cúng thêm tim bò. Cúng phẩm dâng Hộ Pháp là một biểu tượng của sự kích hoạt lỏi tim. Tiếng tụng kinh và tiếng đánh trống mà chúng ta làm khi hành trì pháp tu Hộ Pháp, để làm rung động tim chư Phật. Từ việc rung động tim này, tim chúng ta cũng rung động. Do đó, họ rung động cùng nhau, mà sản sinh ra năng lượng và sản sinh các hiện tướng khác nhau. Với tim bò, tất cả tinh túy tụ hội cùng nhau. Nếu bạn không đủ khả năng với tim, thì cúng dường một mảnh thịt nhỏ. Nếu bạn không đủ khả năng với tim và thịt, thì hãy cúng dường bánh quy, hoặc một ít gạo. 

Về cơ bản, cúng phẩm phải là whiskey, tim, 5 loại thịt, và cuối cùng là 1 chút gạo. Nếu bạn đang thực hành một nghi quỹ dài, hãy cắt thành nhiều mảnh thịt, và tiếp tục tiếp tục thêm vào tim và whiskey như thể nói là, “Xin có, xin vui lòng có”.

Bây giờ không chỉ là whiskey và thịt, mà là cam lộ cúng ta đang dâng cúng. Cúng phẩm này là biểu tượng cho tâm của chúng ta đang được khai mở đến Hộ Pháp và đang nói, “có cái này”. Nếu bạn có kẻ thù, cúng phẩm tượng trưng cho tim của họ, như thể bạn đang nói, “Xin vui lòng khuất phục kẻ thù của tôi”. Khi bạn nói “khuất phục” bạn không có ý định giết hại. Khuất phục có nghĩa là bạn muốn họ nhận ra trí tuệ của việc không hãm hại bạn. Đó là phương tiện mang lại trí tuệ cho người đó.

Nhiều lần, nếu một ai đó tìm cách hãm hại bạn, và bạn thực hành pháp tu Hộ Pháp, người kia sẽ bỗng nhiên thay đổi tâm của họ và quyết định không làm đau khổ bạn nữa. Do đâu vậy? Bởi vì Hộ Pháp thay đổi cái tâm suy nghĩ về những lợi ích khi hãm hại bạn, của họ.

Bình thường, khi chúng ta thực hiện cúng dường, năng lực của 5 loại thịt và 5 loại cam lộ làm tăng trưởng cúng phẩm lên một cách vô tận, như không gian, nhưng từ đó chúng ta không có năng lực thiền định để làm nó tăng lên, cách thức mà sẽ được tăng lên là, nếu chúng ta cho thêm một ít dudtsi hoặc amrita vào bên trong chai whiskey, bởi vì dudtsi đã được ban phước bởi năng lực của thiền định, whiskey sẽ có sức mạnh của thiền định. Amrita có năng lực làm cho thực hành Hộ Pháp của bạn được thành tựu.

Bạn phải có một trong hai hoặc là năng lực thực hành của sự tin tưởng vào Bổn Tôn của bạn, hành thiền của bạn, hoặc là thành phần các chất. Dudtsi chứa đựng tất cả ba năng lực, và chỉ riêng nó cũng có thể đáp ứng tất cả ba loại nhu cầu. Nó rất mãnh liệt. Tôi làm điều đó, thiện thể. Bạn có thể cảm thấy có sự khác biệt khi bạn cho thêm dudtsi vào whiskey. Sự rung động trong phòng sẽ khác ngay. Chư Hộ Pháp đến.

Trong dòng truyền thừa Nyingma, bí quyết để làm dudtsi được biết như là làm cách nào để chuẩn bị những loại cam lộ. Dudtsi chứa 5 thứ đá quý, 5 thứ thịt, 5 loại cam lộ, và xá lợi của tất cả chư Phật và chư Tertön. Nó còn bao hàm cả sự phối hợp của tất cả loại đất mà Rinpoche đã thu thập từ nhiều vùng miền khu vực khác nhau.

Khi chúng ta tạo dudtsi, chúng ta kết hợp thánh vật với thánh vật, và chú tâm tập trung chúng với thực hành 21 ngày đêm. Thực hành xuyên suốt 21 ngày đêm, không gián đoạn. Đó là một sự tuyệt vời, quá trình mạnh mẽ. Thần chú phải duy trì 24 giờ trong 1 ngày. Các loại thảo mộc pha trộn với dudtsi, và tất cả thành phần này, dược vương (vua của các loại thuốc) này, được trộn lẫn với nhau. Sau đó, hỗn hợp này được niêm phong đóng kín tất cả xung quanh. Chuông và chày kim cương được đặt 4 góc tượng trưng cho sự ban phước. Thuốc đã được chuẩn bị thì phải được giữ trong Mandala, do đó, toàn bộ Mandala phải được chuẩn bị. Nó phải được chăm lo liên tục, với cúng dường đèn và ánh sáng. Và với pháp tu Dorje Sempa, Kim Cương Tát Đỏa (Vajrasattva), Phurba, hoặc Avalokiteshvara, vị lama (ban phước) cho phép thuốc và tâm của Ngài, nhiều lần.

Đó là một quá trình vô cùng phức tạp để chuẩn bị dudtsi. Xuyên suốt thực hành Tsog đã được cúng dường. Khi Đức Trưởng Dòng Dudjom Rinpoche chuẩn bị nó, lúc kết thúc, như một thứ biểu tượng, người ta sẽ thấy cầu vồng đi ra từ dudtsi. Cầu vồng sẽ đan chéo nhau trong không gian căn phòng là chỗ mà Ngài làm việc, và những thứ khác giống như vậy. Ngay cả với một Lama bình thường, do mãnh lực của sự ban phước, mà cốc sọ sôi tràn và tỏa chiếu tia sáng lên trần nhà. Đây luôn là những dấu hiệu huyền diệu khi mà dudtsi đang được chuẩn bị. Luôn luôn là như vậy.

Nếu bạn bệnh, hay giới nguyện bị nhiễm ô hay bất cứ thứ gì giống như thế, nếu bạn ăn 1 ít dudtsi, nó sẽ thanh tịnh hóa kinh mạch của bạn. Dudtsi thật sự tịnh hóa kinh mạch. Nếu bạn cho một ít vào whiskey, nó sẽ tạo nên bất cứ thứ gì mà bạn thiếu sự tin tưởng, tin cậy vào Bổn Tôn, hành thiền, hoặc năng lực của thành phần chất liệu. 

Khi bạn thực hành một mình, đặt thức cúng dường Hộ Pháp trên bàn của bạn, không phải trên bàn thờ, do đó bạn có thể giữ nuôi dưỡng nó. Thực hiện cúng dường thật cẩn thận, và đặt 1 chiếc bình hoặc chén nước ở chỗ này cho vào chén một ít nghệ tây, và giữ gìn sự thanh tịnh cho thức cúng Hộ Pháp với nước cũng được. Hơn nữa, bạn có thể cầm hương quay xung quanh cúng phẩm. 

Bạn phải thật siêng năng, chuyên cần và tận tâm, chu đáo đối với cái mà bạn đang làm. Rất tệ nếu những thứ dơ bẩn rơi vào cúng phẩm. Vật đựng cúng phẩm phải được rửa một cách kỹ lưỡng, và đảm bảo tay của bạn cũng được rửa sạch. Nếu bạn ngồi và chạm tay xuống nền nhà sau khi đã rửa tay, bạn có thể nghĩ tay bạn đã được rửa, nhưng họ (Hộ Pháp) thì không. Hãy cẩn thận!

Cách tốt nhất của việc dọn dẹp cúng phẩm Hộ Pháp là đổ ra sông hoặc biển. Ngoài ra cũng sẽ tốt đẹp nếu giữ chúng ở nơi cao ráo, chỗ mà chim chóc có thể ăn nó, như trên cây cột, hoặc trên cây cối, hoặc đặt trên mặt đất sạch sẽ, được ngăn chận bằng hàng rào hoặc đá, cách xa chỗ bạn đi bộ. Nếu bạn đang trong thất, bạn có thể thu gom chúng lại vào trong bọc nhựa đựng rác. 

Đừng dành những thứ còn lại cho chó nhà, mèo, hay thú vật khác mà chúng nằm trong gia đình lớn của bạn. Nếu chúng là động vật của người khác, và bị lạc, nó không phải là tuyệt vời cho lắm nhưng nó được chấp nhận. Động vật hoang dã sử dụng cúng phẩm thì chấp nhận được. Thực hiện cúng dường hằng ngày là việc tốt, đặc biệt vào buổi chiều. 

Hỏi: Tôi không tin tưởng vào chư Hộ Pháp. Mọi thứ khác về Giáo Pháp có ý nghĩa, nhưng Hộ Pháp không có ý nghĩa đối với tôi.

Đáp: Mỗi người có 1 vấn đề với chư Hộ Pháp. Họ thắc mắc, “Họ là ai? Tôi không tin vào họ.” Và, bạn yêu quý của tôi, tôi phải nói 2 thứ với bạn: Đầu tiên, chỉ vì bạn không thấy bằng mắt hoặc bạn hiểu rằng thứ gì đó không có ý nghĩa thì nó không tồn tại. Hãy nhớ cái này. Thứ hai, cái mà bạn không thấy là do hạn chế của bạn, sự không rộng mở giác tánh của bạn.

Lý do của việc rất khó mà truyền đạt giáo huấn về Hộ Pháp, bởi vì giáo huấn này thì rất rất phức tạp, rắc rối. Khi bạn đi xuyên qua tất cả sự chuẩn bị công phu của pháp tu, thông qua tất cả máu, ruột, mủ và mọi thứ tràn ra, và bạn nhìn nhiều huyễn tướng mà chúng mọc lên, tiếp đó bạn bắt đầu hiểu. Sự hiểu biết Hộ Pháp là hiểu biết thực sự làm thế nào mà máu và tiếng tim đập của bạn liên quan đến thực hành của bạn. Chúng ta nói tim bạn là trống của Hộ Pháp. Sự bơm máu là cúng phẩm đến Hộ Pháp, và tim đập là trống của họ. 

Bạn phải được mang đến cảnh giới tồn tại với họ, hay thấy họ hoặc chư Hộ Pháp địa phương. Nếu bạn không thể thấy chư Hộ Pháp địa phương, làm thế nào để bạn có thể hy vọng để thấy chư Hộ Pháp? Nếu bạn không thể thấy tổ tiên của bạn mà họ đã mất nơi vùng đất này, thì làm thế nào bạn có thể hy vọng để thấy một Hộ Pháp địa phương, thì đừng nói đến một Hộ Pháp? Cấp độ năng lượng rất cao, rất vi tế. Một khi năng lượng của bạn quá vi tế, thì bạn muốn định rõ sự vi tế của Hộ Pháp. Đây là cái mà bạn muốn đạt đến.

Ví dụ, một lần nọ, trong ngôi đền của Đức Trưởng Dòng, người đàn ông tên Pedma Longdu được giao nhiệm vụ gõ trống Hộ Pháp mỗi buổi chiều và thực hiện cúng dường. Ông ta đã cam kết với Rinpoche về việc thực hiện nghi thức cúng dường này, và nó đã trở thành thói quen hằng ngày của ông ấy. Một đêm nọ ông ta say xỉn và đã không thực hiện cúng dường. Ông ta đi ngủ luôn. Vào lúc nửa đêm, mẹ tôi thức dậy, có lẽ khoảng 2 giờ sáng, khi trống Hộ Pháp bắt đầu tự gõ. Bà đánh thức cha tôi dậy và hỏi Ngài, “Có phải Ngài đã yêu cầu sự kéo dài đặc biệt của thực hành? Chuyện gì đãng xảy ra vậy?” Rinpoche đứng dậy, cười và nói, “Không có gì đâu. Không, không có gì hết.”

Trống gõ suốt đêm, và tất cả mọi người xung quanh ngôi đền đã không thể ngủ được. Hộ Pháp đã trở nên quá khích, đánh trống, bởi vì cúng phẩm đã không đặt vào chỗ đó. 

Sáng hôm sau, Rinpoche cho gọi Pema Longdu, người này là lama lảnh đạo của tu viện Phật Giáo tại Kaleekoh, và hỏi ông ta,” Vì sao tối hôm qua ông không thực hành pháp tu Hộ Pháp?” Lama trở nên ngạo mạn và đáp, “Nếu tôi quên thực hành 1 ngày, không lẽ họ sẽ rất đói hay sao?”

Ngày hôm sau Pema Longdu đã bị một cơn sốt, bệnh tình trở nên trầm trọng và và suýt nữa đã mất mạng. Việc này có là do ông ta đã nói về chư Hộ Pháp như thể họ thèm khát một cúng phẩm, và họ đã quá gắn bó với cúng dường này, họ thậm chí không thể bỏ cúng dường ấy 1 ngày. Ngay sau khi ông ta nói điều đó máu ông ta nóng lên. Đêm nào cũng vậy, ong ta không ngủ được, và tim ông luôn đập, đập, đập. Sáng hôm sau, ông bắt đầu ói ra máu. Thế là Rinpoche kêu ông ta đi vào ngôi đền ngay lập tức và đảnh lễ chư Hộ Pháp, hoặc là họ sẽ lấy đi đời sống của ông ta. 

Chư Hộ Pháp có thể lấy đi sinh lực của bạn. Điều đó thực sự nằm trong bàn tay của họ. Tại sao như vậy? Sinh lực mà chúng ta đang nói trong Chi Med Tsog Thig là Hộ Pháp. Không có cái gì khác hơn. Không phải là chư Hộ Pháp cảm thấy nhớ cúng dường. Họ chỉ thể hiện cho ông ta thấy rằng ông ta đã mất tính kỷ luật trong việc huấn luyện tâm của ông ta. Đó là lý do vì sao Hộ Pháp đã thể hiện quyền hành. Điều đó có thể là việc rất tai hại. 

Tôi sẽ kể cho các bạn một câu chuyện khác về chư Hộ Pháp. Lý do mà cha tôi, Dudjom Rinpoche, đã không bao giờ nổi giận với bất cứ người bình thường nào, là vì một lần nọ Ngài đã có một trải nghiệm không tốt, và Ngài đã hứa nguyện không bao giờ nổi giận nữa. Tôi sẽ giải thích điều gì đã xảy ra, nhưng chúng ta không nên nói về điều đó với người khác. 

Khi Rinpoche còn trẻ, Ngài có vài khó khăn về tài chính, như tất cả chúng ta có ít nhất 1 lần. Rinpoche đã được tài trợ nhiều thứ, và tình hình tài chính của Ngài đã không được tốt cho lắm. Do đó Ngài đã vay mượn số tiền khá lớn từ ba anh em nọ, bởi vì Rinpoche đã thường vay mượn tiền. Ngài sẽ trả tiền, nhưng ở Tây Tạng vay mượn tiền thì thật kinh khủng, do lãi suất rất cao. Bạn không thể tin nổi. Sau một hoặc hai năm, nếu bạn không thể trả tiền khoản vay, thì tiền lãi của bạn sẽ gấp 4 hay 5 lần tổng số bạn đã vay.

Rinpoche đã không thể trả lại khoản vay năm đầu tiên. Ngài đã bắt đầu xây tu viện và chính vì vậy mà không thể trả nợ. Do đó trong năm thứ hai và thứ ba, một trong ba anh em trở nên rất giận dữ. Rinpoche nói,” Xin vui lòng chờ đợi. Tôi nghĩ hoàn cảnh của tôi sẽ sớm tốt hơn 1 chút”. Rinpoche đã sẵn sàng để trả nợ, nhưng Ngài đã nợ một khoản tiền lớn.

Một ngày nọ, Rinpoche đang giảng dạy, và trong những ngày đó các lama học rất thất thường, ngồi trước nhà, trong khu vườn, để cho họ đến và đi như họ muốn, khi bất thình lình người anh này xuất hiện và nói, “Đưa tiền cho tôi ngay bây giờ”. Rinpoche đã nói, “Tôi không có.” Thế rồi người anh nói, “Thế thì cái ông cần là đánh nhau,” và ông ta đã nắm cổ Rinpoche và kéo Ngài ra.

Lúc bấy giờ tất cả học trò của Ngài đều là những binh lính, bởi vì như bạn biết người Tây Tạng là những chiến binh, do đó, học trò của Ngài đã rút kiếm của họ ra, và Rinpoche đã thét lên, “Không được đụng đến anh ta, không được đụng đến anh ta.” Mỗi người ở đó có dao và súng và đã sẵn sàng giết người anh trai này ngay lập tức, nhưng Rinpoche đã chặn họ lại. Thế mà người anh nóng giận kia đã đá Ngài hai, ba cái, Rinpoche cảm thấy thật sự khó chịu, nhưng Ngài vẫn nói, “Anh ta đúng. Tiền của anh ta mà tôi không thể trả cho anh ta. Thế là đúng rồi.”

Một buổi sáng sớm, trước lúc bình minh, Rinpoche đang thực hành, lúc khoảng 3 hay 4 giờ sáng. Ở khoảng giữa lúc Ngài thực hành, một người nào đó đã đến và đặt thứ gì đó trên bàn trước mặt Ngài và gây ra tiếng động lớn trong bóng tối.

Do đó Rinpoche đi tìm đèn pin – pin đã được mang đến từ Lhasa, và từ nơi đó chúng đi đến từ Trung Hoa, thế thì ai đã có thể cung cấp cho họ? – tìm thấy nó, và bật sáng nó Ngài thấy 1 cái đầu mới bị cắt, với não bộ còn nguyên vẹn. Ngay lập tức Ngài nhận ra đó là đầu của người anh trai, người mà Ngài bị ông ta kéo cổ. Hộ Pháp đã không thể chịu đựng được khi thấy Ngài bị hạ nhục, do đó ông ta đã cắt đầu của người đó và đã mang tới cho Rinpoche.

Từ thời điểm đó, Rinpoche đã thề sẽ không bao giờ cảm nhận bất cứ cảm xúc nào nữa, hoặc thể hiện bất cứ cảm xúc nào nữa. Ngài đã nghĩ, “Sao người đàn ông đó đối xử với mình quá tệ như thế?” Ngài xứng đáng với điều đó, nhưng không phải trong cách thế này. Hai ngày sau, người anh em khác đến điên loạn hoàn toàn và tự ông ta đâm ông ta. Không lâu sau đó, người anh em thứ ba đã cỡi ngựa đến và bị ngã. Một khi Hộ Pháp nổi giận, Ngài ấy sẽ không ngừng lại cho đến khi Ngài cắt giết toàn thể gia đình dòng dõi họ hàng. Bạn có thể thắc mắc, “Căn cứ lý do hợp lý (logic) nào ở đây trong việc gây tổn hại đến các thành viên khác của gia đình?”, nhưng tôi đang cố gắng kể với các bạn rằng điều đó nó vượt xa ngoài cả suy luận logic. 

Do đó ngay lập tức, Rinpoche đã ngừng lại điều này, bởi vì đã có liên hệ rộng ra tới những thành viên khác của gia đình. Thế rồi Ngài đã nói với cha mẹ cùng thân thuộc đến tu viện và đảnh lễ trong ngôi đền, và xin tha thứ. Rinpoche chấp nhận lời thỉnh cầu xin tha thứ, thế rồi nó giảm hẳn. Đã không có việc gì đến người cha và người mẹ, bên cạnh đó còn có chú bác. 

Tâm trí tuệ của chư Hộ Pháp như thế đó, khi mà chúng sanh đau khổ, họ cũng được giải thoát. Đừng quên điều này. Không phải là họ đang đau khổ. Chư Hộ Pháp có quyền lấy đi sinh lực. Sinh lực mà chúng ta nói đến đó là sức sống, mà cái đó nằm trong tầm tay của chư Hộ Pháp.
Chân lý được chứa đựng trong sự giác ngộ này. Rất khó để thấu hiểu ngay thời điểm này, nhưng nếu bạn thức hành pháp tu Hộ Pháp nhiều hơn, bạn sẽ có thể thấy ra nhiều thứ hơn mà bạn chưa từng thấy trước đây.

Rinpoche đã cảm thấy rất tệ hại khi mà Ngài thể hiện chút ít xúc cảm, bởi vì Ngài đã cảm thấy rằng đó là cảm xúc mà chuyển thành hành động của chư Hộ Pháp. Nó không thể hiện cái ý nói về việc chư Hộ Pháp cảm thấy nổi giận, bởi vì các vị là Bổn Tôn trí tuệ, và là cái gì đó vượt xa ra ngoài sự nóng giận. Nhưng khi bạn xúc phạm tới thân thể linh thánh, Hộ Pháp thệ nguyện bảo vệ nhưng thứ ấy, cho nên họ sẽ đến trong hành động.  

Đối với các vị lama bị giết ở Tây Tạng, như tôi đã nói, chư Hộ Pháp bị ràng buộc lời thề bảo vệ thân thể chân thật linh thiêng – không phải bên ngoài, mà ở bên trong. Nói về thể chất, những lama này có cùng một kinh nghiệm khi đi xuyên qua sanh, già, bệnh và chết, giống như bất cứ ai khác. Họ đã chọn đi vào những thử thách này, chính vì thế mà họ được gọi là Bồ Tát. Bồ Tát có nghĩa là chấp nhận thử thách để trở lại luân hồi và đi xuyên qua đồng thời các độc và rèn luyện, nữa và nữa. Nhưng về bên trong họ sẽ cảm nhận bệnh tật của họ theo cách khác. Họ sẽ ở lại trong tri giác Pháp Thân, và khi họ chết, họ sẽ tan chảy vào ánh sáng. Chỉ bởi vì tri giác của chúng ta bất tịnh để mà chúng ta nhìn thấy sự đau khổ của họ trong một cách bên ngoài. Đó là sự khác biệt.

Bây giờ, bạn đã được giải thích về Hộ Pháp, nếu bạn không tôn trọng giải thích đó, sau đó bạn gặp rắc rối nghiêm trọng. Thế rồi bạn sẽ không thực hành như bạn phải làm. Nếu bạn không có đủ lý giải, và bạn thực hành sai sót 1 ít, điều đó cũng có thể chấp nhận được, nhưng một khi bạn đã có sự giải thích, và bạn làm điều đó theo nhiều cách khác, thì bạn đứt giới nguyện. Hơn thế nữa, đó là vấn đề khó khăn của tất cả các cấp độ của Hộ Pháp, phát sinh từ đặc tính không thể sờ thấy được, từ đấy đó là chỗ không thể thấy. Nó rất phức tạp.

Tôi đã thấy hàng ngàn tiền lệ về những thứ mà chư Hộ Pháp có thể thực hiện. Khi bạn thực hành pháp tu về họ, bạn sẽ tìm thấy sự tự tin của bạn. Nếu như bạn đang hướng mình về chứng ngộ, điều mà bạn sẽ thiếu thốn đó là chư Hộ Pháp. Đó là lúc mà chư Hộ Pháp xuất hiện. 

Cái mà chúng ta đã chưa thấu hiểu sâu xa đó là mãnh lực của máu, mãnh lực của tim, và mãnh lực của thịt. Những ý nghĩa này mà chúng ta đã không thấu hiểu gì cả về Hộ Pháp. Nếu bạn thực hành kiên định, trước sau như một, thì chư Hộ Pháp phải tự biểu lộ ra với bạn. Những phẩm tính của họ sẽ biểu lộ trong sâu thẳm của bạn -  trong hơi thở, trong máu huyễn tướng, trong đầu não huyễn tướng – và bạn sẽ có thể thấy họ lần đầu tiên. Rồi thì bạn sẽ bắt đầu hiểu rõ cái mà được gọi là “hành động không bị ngăn trở của Chư Phật.”

Ngay bây giờ, gần nhất bạn sẽ đến đẻ thấy tâm giác ngộ hoàn hảo của chư Phật từ quan điểm về Hộ Pháp. Nó rất phức tạp. Bạn cần thực hành 1 tháng trong thất về Hộ Pháp trước khi bạn có thể ngộ ra, thông qua việc đánh trống, chính là trái tim đang đập. Thế rồi nhiều nỗi sợ hơn sẽ xuất hiện. Đó là cách mà bạn đi về hướng tìm kiếm Hộ Pháp. Nếu bạn thấy chư Hộ Pháp, bạn có thể ngất xỉu ngay tức khắc. Đôi khi, sinh lực sẽ chạy đi mất ngay tức khắc. 

Khi bạn cầu khẩn sự bảo hộ, bạn nghĩ chắc chắn rằng bạn đang cầu nguyện để được bảo vệ từ vài thứ, mặc dù là như thế nhưng không được viết ra, cái mà bạn thật sự đang cầu nguyện chính là sự bảo vệ từ chư Hộ Pháp. Hộ Pháp là hóa thân của hoạt động trí tuệ của chư Phật. Giả sử bạn đang thực hành và có ai đó muốn giết bạn, nhưng bạn đã được cứu thoát. Ai đã cứu bạn? Chính là Hộ Pháp. Chiếc cầu nối giữa khả năng hiểu biết và tâm trí tuệ là chư Hộ Pháp.

Chư Hộ Pháp ẩn tàng trong tất cả thực hành Pháp. Chỉ có thông qua chư Hộ Pháp làm việc thì bạn mới đưa ra rõ ràng phạm vi và tầm mức hoạt động của chư Phật. Bạn thực hành với những ý nghĩ mong cầu, nhưng khi bạn thực hành pháp tu Hộ Pháp, những mơ ước mong cầu đó chuyển thành hành động.

Mỗi khi có vài thứ xảy ra với bạn chúng đem đến sự thay đổi hoặc nhận thức rõ trong đời sống của bạn, hoặc cho bạn sức lực để sống tiếp tục, đó chính là hoạt động của chư Hộ Pháp. Đó không chỉ là việc xảy ra bởi ngẫu nhiên, tình cờ, mà đó là sự hoạt động của Hộ Pháp. Nhịp tim đập là nhịp tim đập của Hộ Pháp.

Ví dụ, thỉnh thoảng họ biểu lộ như một con người, ngăn chận bạn từ lúc đang đi một con đường nào đó, và sau đó, bạn thấy một ai khác đi con đường đó đã bị ô tô tông, hoặc họ đi vào tâm một người khác và ngăn cản bạn thế là bạn sẽ được cứu nguy, hoặc hiện thân vật lý để cho bạn được cứu thoát. Đây là tất cả hoạt động chung của Hộ Pháp. Họ thúc đẩy bạn từ cái này đến cái kia, đến khi mà bạn tạo một kết nối cát tường. Điều đó chỉ phụ thuộc vào cách bạn hiểu nó như thế nào. 

Những thứ phi - vật chất xảy ra cho bạn, mà nó tốt cho bạn, cũng là Hộ Pháp. Nếu bạn nghĩ một cá nhân hay hoàn cảnh mà nó đã là điều tốt cho bạn, và tiếp tục hành trì, một ngày nọ Hộ Pháp sẽ đến và nói, “Vâng, tôi đã làm điều đó cho bạn. Tôi đã cho bạn hoàn cảnh đó từ lâu về trước”. Đó là cách thức của điều đó. 

Chư Hộ Pháp có thể trở nên hung tợn, nhưng họ cũng có thể trở nên hiền hòa. Họ có thể trở thành con bướm, họ có thể nên ấm áp, họ có thể là mọi thứ. Họ không phải chỉ là một hình tướng riêng biệt. Diện mạo của sự hoạt động là Hộ Pháp.

Nói theo chân lý, thậm chí đối với chính bản thân tôi: sự phức tạp của chư Hộ Pháp là như thế, vậy mà đôi khi tôi còn nói với chính mình, “Tôi đang làm cái gì vậy?” Khi bạn hành trì, bạn sẽ thấu hiểu, nhưng khi bạn không thực hành, thì nó khó (hiểu). Không quan trọng việc dù bạn có nhìn thấy họ hay không, nếu bạn tiếp tục thực hành pháp tu Hộ Pháp của bạn, hoàn cảnh khác hơn sẽ xuất hiện từ đó. 

Không biết bằng cách nào, cái mà tôi luôn thấy là phẫn nộ. Khi tôi còn nhỏ tôi không thể ngủ được. Khi lớn lên tôi đã liên tục thấy hoạt động của Hộ Pháp. Tôi nhớ cha tôi nói,”À, đây là những việc mà các hành giả mơ ước để thấy được nhưng mà không thể. Đây là chư vị Hộ Pháp của con.” 

Vào thời điểm đó tôi đã không thể thấu hiểu những vị Hộ Pháp này là gì, mặc dù trong năng lực của tôi, tôi có thể. Họ có 3 mắt, 6 mắt, và tôi đã không thể liên hệ với họ. Và những lời nói mà họ đã nói thì không phải là những lời lẽ mà 1 đứa bé có thể hiểu như là, “Tôi yêu bạn”. Thay vào đó thì họ muốn nói, “Đưa cho tôi trái tim của bạn. Tôi muốn ăn thịt bạn”, hoặc những thứ tương tự như thế. Đó là lời lẽ chính xác của họ, và tôi chỉ mới có 5 hay 6 tuổi mà thôi. Tôi đã không thể ngủ. Tôi muốn thấy thấy thân tướng mờ mờ của họ, và họ thì muốn đến và vồ lấy tôi.

Lúc ban ngày, tôi không thể chơi với nhóm nào trong hai nhóm gồm: chị tôi và người hầu cận. Chị tôi không bao giờ muốn chơi với tôi, bởi vì tôi muốn thấy những điều này, và khi tôi muốn hướng sự chú ý của chị tôi đến họ, chị muốn nhìn những thứ giống như thế. Và những người hầu của tôi, những nam thanh niên trẻ, người mà đã chăm sóc cho tôi, không một ai trong họ muốn chịu trách nhiệm về tôi vào buổi tối. Điều đó tệ hại đến như thế nào.

Vào ban ngày, tôi muốn được chơi trò chơi trốn tìm, và đôi khi tôi muốn được chạy đua và bất thình lình tôi muốn rơi vào vạt áo khổng lồ. Khi tôi ngước lên tôi muốn nhìn gương mặt khủng khiếp này, và sau đó tôi đã ngất xỉu. Hầu hết thời thơ ấu của tôi đã tiêu tốn vào hoặc ngất xỉu hoặc là trạng thái không nhận thức. Tôi đã luôn luôn giống như thế. Tôi đã có một cuộc sống khó khăn hồi còn là một cậu bé.

Cha mẹ tôi muốn ngủ chung và đặt tôi nằm ở giữa họ, và ngay khi họ ngủ thiếp đi, một ai đó lay động tôi. Tôi không nói đùa. Hộ Pháp muốn lay động tôi do đó tôi muốn ngồi dậy, và rồi tôi muốn nhìn lên trần nhà Bổn Tôn này với 3 đầu, lưỡi cuộn lại, ruột treo bên ngoài, một tay cầm con dao, và nói, ”Hãy đến đây, đến đây, ta chỉ muốn cắt cổ ngươi.”

Để giúp về việc đó Rinpoche đã nói với tôi rằng điều đó là việc tốt, vì rằng tôi đã có những Hộ Pháp này, và họ là những Bổn Tôn trí tuệ. Như một đứa trẻ tôi có thể liên hệ với vài thứ tốt đẹp, nhưng việc thấy những thứ như vậy thì chỉ làm kinh sợ về địa ngục ở tôi mà thôi. Tôi đã không thể hiểu được vì sao họ muốn làm như thế, vì sao họ muốn làm tôi hoảng sợ. Và cuộc đời tôi sau đó, tôi không thể hiểu vì sao họ không có hiểu biết để biết rằng tôi chỉ là 1 đứa trẻ.

Rinpoche muốn cúng Tsog, và tôi muốn nhìn vào bên trong cúng phẩm Tsog, và tôi thấy toàn bộ tập hội chúng sinh không thực hữu. Đôi khi họ muốn mang người chết đến để Rinpoche ban phước. Tôi sẽ thấy những người này đi vào, ngồi xuống và tuân theo. Tôi đã nhìn thấy nhiều thứ mà nó làm tôi kinh sợ.

Mẹ tôi đã tranh cãi với cha tôi, bà nói rằng, “Nếu điều này kéo dài tiếp tục thời gian dài, ông sẽ không còn lại đứa con trai nào đâu nhé”. Điều đó là sự thật. Với mọi thứ mà chúng đang vận hành, tôi đã khiếp đảm. Bà muốn Ngài ngăn chận tâm thức tôi vì thế tôi đã không thấy những linh ảnh này. Rinpoche đã có 1 cách để niêm phong hoàn toàn linh kiến này. Cha tôi đã nói không, chúng tôi phải để mặc nó, như nó vốn là, làm như thế thì nó mới thực lợi lạc cho tôi. Tôi đã không thể thấu hiểu làm thế nào mà điều đó lợi lạc. Nhưng về sau này, sau cuộc tranh cãi lớn với mẹ tôi, ông đã niêm phong nó.

Rinpoche đã gọi tôi đến và bảo, “Thật bất hạnh với cái mà ta đang làm, nhưng ta sẽ ngăn chận linh kiến của con hoàn toàn.” Tôi có lẽ khoảng 7 hay 8 tuổi. Một bàn thờ được thiết lập với vài loại cam lộ trên đó. Ngài bảo tôi đặt nó lên mắt. Thế là tôi đặt nó lên mắt và trán rồi Ngài nói, “Từ hôm nay về sau, ta đã niêm phong với người này.” Đúng như lời nói, sau đó tôi đã không còn thấy họ nữa. Tôi có thể cảm nhận họ chuyển động thêm 1 năm nữa, nhưng linh kiến về diện mạo thì đã mất. Bây giờ đây tôi nghĩ đó là một cái lỗi lầm rất lớn.

Mẹ tôi đã phải nghe theo Rinpoche, vì Ngài đã nói từ tâm trí tuệ của Ngài. Tôi chắc chắn tôi sẽ không phải chết, nhưng tôi đã rất hạnh phúc khi mẹ tôi thỉnh cầu điều đó. Tin tôi đi, những người hầu cận của tôi đã không thể chịu đựng được với tôi. Buổi tối họ không muốn đi ra ngoài với tôi, vì cũng giống như với chị gái tôi, nếu tôi chỉ ra cho họ Hộ Pháp, họ sẽ thấy Hộ Pháp như thế! 

Tôi đang ngồi trong 1 căn phòng, và rèm cửa bắt đầu chuyển động, và một thứ gì đó sẽ thu hút mắt của tôi và tôi sẽ thấy ngón tay khổng lồ này và nói, “Hãy đến đây, đến đây”. Tôi đã không muốn nhìn thấy nó, thế là tôi nói với chị tôi, “kìa, kìa”, và chị tôi thấy giống như vậy ngón tay khổng lồ và lời nói, “Hãy đến đây, đến đây”. Và tiếp theo chị ấy đã bắt đầu la thét lên. Điều đó không có gì tuyệt vời, tôi không có ai để chơi cùng. Nếu nó là giấc mơ, tôi muốn hiểu nó như một giấc mơ, nhưng nó không phải là giấc mơ. Tôi đã thực sự trông thấy nó. Tôi không thể che giấu trong bất cứ góc nào.  

Lần duy nhất tôi cảm thấy an toàn mà đã không có bất cứ thứ gì xảy đến, đó là khi tôi ngồi cạnh cha hoặc mẹ tôi khi họ đang làm việc. Thậm chí sau đó, khi tôi nhìn xung quanh, tôi thấy những thứ, nhưng họ không làm tôi hoảng sợ vì cha hoặc mẹ tôi đã ở đó. 

Rinpoche nói với tôi rằng về sau linh kiến của tôi sẽ mở ra trở lại dựa vào chính nó, nhưng tôi nghĩ sẽ tốt cho sức khỏe của tôi khi Ngài ngăn chận nó; mặt khác, tôi không biết cái mà sẽ xảy ra cho tôi. Đó là một quảng đời kinh khủng của tôi. 

Do đó khi bạn hỏi về Hộ Pháp, tôi đã có cùng loại câu hỏi, giống như vì sao mà họ làm tôi kinh sợ quá dữ dội như vậy? Nếu họ chỉ hiện thân ra cho tôi một lần, tôi sẽ nói rằng, “Tôi đã có một kinh nghiệm”, nhưng mà biểu lộ với tôi nữa, thêm nữa, ban ngày, chiều tà, ban đêm, bất cứ khi nào tôi đang vui đùa thì họ chạy theo sau tôi, tấn công tôi. Và lời lẽ của họ thì không ngọt ngào, không hiền dịu, họ luôn luôn, “Ta muốn chặt chẻ ngươi ra”, hoặc “Ta muốn ăn tim của người”. Chỉ có một thứ hiền dịu mà tôi đã từng gặp đó là Kongsen Denma, và bà có tầm quan trọng đối với tôi. Bà luôn luôn hiện ra trong hầu hết thân tướng đẹp đẽ. 

Một ngày nọ, khi tôi đang chơi bên ngoài, trên một cánh đồng và bất thình lình người phụ nữ này đến và nói, ”Ta sẽ đưa Ngài đến khu vườn chính ở Lhasa.” Tôi nói, “Vâng, tôi muốn đi.” Thế là tôi chỉ có việc cầm giữ lấy tay của bà và đi. Tôi đã nhìn thấy mọi thứ trong lingka. Tôi chưa từng đến lingka trước đây. Tôi mê man khoảng 7 tiếng đồng hồ.

Mẹ tôi đã lo lắng, bà đi đến với cha tôi và cha đã nói, “Không, không. Không có chuyện gì xấu với nó. Nó sẽ trở về nhà. Sẽ ổn thôi.”  Suốt 7 tiếng đồng hồ mà tôi mê man, với trí nhớ của tôi thì tôi đã đi đến lingka này và có khoảng thời gian đẹp đẽ. Tôi đã thấy tất cả cá trong nước. Sau đó, bất thình lình, tôi trở lại trước một chiếc cầu, và một người hầu đã đến túm lấy tôi và kéo tôi, bởi vì tất cả người hầu cận đã đi tìm tôi. Tôi đã không biết cái gì đã xảy ra. Tôi không nhận ra rằng tôi đã đi 7 tiếng đồng hồ. Nó chỉ có vẻ là vài phút đối với tôi. Quý bà xinh đẹp đã nói, “Hãy trở về, Tôi sẽ lại đến và thăm Ngài nữa.”

Mẹ tôi hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, và tôi đã đi đâu, ai đã dẫn tôi, thế là tôi kể cho mẹ. Lingka cách nửa ngày đi ngựa từ nhà tôi đến đó. Rinpoche đã biết không có gì sai. Ngài có thể thấy mọi thứ không có gì làm thay đổi, rằng tôi đã không bị dẫn dắt bởi ma quỷ hoặc tinh linh. Rinpoche đã nói chắc chắn nhất là đó phải là một trong những người bảo vệ của Ngài.

Vì vậy, chỉ có bà ta là quý bà thanh lịch tao nhã với tất cả thức trang hoàng cho lời nói, “hãy đến đây” với lời nói dịu dàng hòa nhã. Phần còn lại là tất cả những gì mà tôi đã thấy (Ngài làm một cái nhăn mặt). Đó là cái mà muốn khi tôi nói về chư Hộ Pháp. 

 (Hai câu chuyện về việc đặt nằm xuống đường và cho phép Xe Đẩy Người Hoa lăn qua Ngài, và Cú Rơi Tốt Lành đã không được dịch)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét